Tin hoạt động Đoàn - Hội - Đội

Mùa hè xanh - Những kỷ niệm còn mãi

Tự hào khi khoác trên mình màu áo xanh tình nguyện và cũng thật may mắn khi được sống và trải nghiệm Mùa hè xanh. Chuyến tình nguyện đã kết thúc nhưng đó sẽ là quãng thời gian không thể nào quên, là những kỷ niệm còn mãi của những trái tim tình nguyện của chúng tôi.

 

Dạy học cho các em thiếu nhi

“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở.

 Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”.

(Chế Lan Viên)

Mỗi mùa chiến dịch đi qua là biết bao thương nhớ, tình cảm còn đọng lại trong lòng mỗi người dân, mỗi chiến sĩ tình nguyện trường Cao đẳng Cộng đồng Bình Thuận. Để rồi khi trở về với những bộn bề cuộc sống, với công việc, học tập, lại chợt nhớ về mùa hè đã qua, suy ngẫm và hồi tưởng, để thấy yêu, thấy nhớ, thấy thương và hơn hết cảm thấy bản thân trưởng thành hơn trong suy nghĩ và hành động.

 

Hôm nay, tôi thức dậy lúc 5h10, vẫn khung giờ quen thuộc ấy nhưng mọi thứ xung quanh đã thay đổi. Không còn phải thức dậy hậu cần lúc sáng sớm, không còn phải làm những thủ tục trước khi ăn cơm, không còn không khí hối hả chuẩn bị bữa ăn cho cả đội, không còn hình ảnh 30 con người cùng quây quần trong bữa ăn. Thấy trống vắng và nhớ quá những khoảnh khắc ấy!

Tôi nhớ ngày đầu đặt chân lên mảnh đất Đức Tín, huyện Đức Linh còn nhiều bỡ ngỡ với không gian và con người nơi đây. 10h30 chuyến xe đưa chúng tôi đến Trường trung học cơ sở Đức Tín - nơi chúng tôi được sắp xếp ăn, ở trong những ngày tình nguyện. Mọi thứ mới mẻ, 30 con người tự giác bảo nhau cùng dọn dẹp, nấu nướng cho bữa ăn đầu tiên của chúng tôi tại xứ lạ.

 

Những ngày đầu có bao nhiêu thứ gọi là “lần đầu tiên” với tôi: lần đầu tiên lo cơm nước cho 30 con người, lần đầu tiên làm thủ tục trước khi ăn, lần đầu tiên được dạy học cho mấy chục em nhỏ... Tôi cảm thấy bỡ ngỡ vô cùng như mình đang đi khám phá một cái gì đó hoàn toàn mới, đôi khi lại thấy đây giống như một doanh trại quân đội vì mọi thứ đều quá giờ giấc và kỷ luật. Nói thật, tôi đã hơi hoang mang, nhưng chỉ 2 - 3 ngày sau là tôi có thể thích nghi và tự tin mình sẽ sống tốt với tập thể này.

Dạy học là một trong những nội dung công việc chính của chúng tôi ở đây - một công việc mà trước nay tôi luôn trân trọng và tôn kính bởi chính tôi cũng đang là một giáo sinh của nghành sư phạm. Tôi luôn trân trọng và yêu quý cái nghề mà tôi đang theo vì với tôi hai từ “thầy, cô” thiêng liêng lắm. Tôi đã rất lo lắng cho buổi dạy đầu tiên, tôi không biết mình phải nói gì để bắt đầu với lũ trẻ, không biết làm sao có thể kiểm soát một lớp học mấy chục học sinh trải đều tất cả các khối lớp. Nhưng mọi chuyện không quá khó khăn như tôi tưởng tượng, các em nhỏ rất đáng yêu và dễ bắt chuyện. Buổi học của chúng tôi khá suôn sẻ, các em chăm học và chơi cũng nhiệt tình, các em kéo chúng tôi vào những trò chơi thời ấu thơ như nhảy dây, chơi “Ô ăn quan”, chơi keo…Các thành viên trong đội mặc dù nhận những nhiệm vụ khác nhau nhưng luôn quan tâm và không ngừng động viên tôi, trao đổi với nhau để tìm ra cách dạy tốt nhất, cách tư duy hay giúp các em tiếp thu bài giảng một cách hiệu quả.

15 ngày nơi tại địa bàn xã Đức Tín, được tham gia vào các hoạt động giúp đỡ người dân cũng khiến chúng tôi thấy hết sức ý nghĩa. Từ làm đường, dọn vệ sinh môi trường, nạo vét kênh mương, làm đường giao thông nông thôn. Dù còn nhiều bỡ ngỡ nhưng chúng tôi ai nấy đều cố gắng và nhiệt tình với công việc. Vất vả là thế nhưng chúng tôi đều thấy vui khi được hòa mình với cuộc sống nơi đây, khi được chung tay cùng bà con phát triển kinh tế, xây dựng nông thôn mới.

Trong chúng tôi có những bạn đây là lần đầu tiên cầm đến cái cuốc, cái xẻng, lần đầu tiên phải đi xới cỏ, cuốc đất… nên nhiều lúc vụng về lắm. Nhiều khi phải đi bộ hàng cây số dưới cái nắng nóng hay những cơn mưa bất chợt của mùa hè, chúng tôi vẫn có thể bước đi với nụ cười trên môi. Có khi mồ hôi đầm đìa, mệt mỏi, nhưng chúng tôi thấy ấm lòng vô cùng khi nhận được những lời thăm hỏi ấm áp của bà con, những chùm nhãn, những quả chôm chôm, trái mít hay đơn giản là những cốc nước bà con mang cho chúng tôi. Tất cả, chỉ một chữ “tình” - thấy trân trọng lắm những giây phút ấy.

Ngày qua ngày, chúng tôi với sự nhiệt huyết của sức trẻ, với khát khao đem tri thức và sức mình đến giúp đỡ các vùng quê còn khó khăn, luôn vững tin và cùng nhau bước đi dù chuyến hành trình phía trước vẫn còn nhiều vất vả. Càng những ngày cuối của cuộc hành trình, chúng tôi càng thân thiết và thấy quý trọng nhau hơn. Và rồi những ngày chiến dịch này đã dạy cho tôi những bài học mà chẳng trường lớp nào có cả. Một mùa hè tình nguyện, tôi được tiếp xúc với nhiều thành phần, nhiều con người, gần dân, gần bà con, gần công trình, phần việc, gần chiến sĩ hơn bao giờ hết... đủ để “hiểu”, để “yêu”, để “tự hào” về Mùa hè tình nguyện.

Mùa hè xanh cho tôi những người bạn mới, những người em, người thầy, dạy tôi cái trân trọng và gìn giữ những mối quan hệ bạn bè, dạy tôi biết cho đi nhiều để được nhận lại yêu thương.

Mùa hè xanh dạy tôi cách giải quyết những mâu thuẫn, những khó khăn, những hiểu lầm rắc rối …

Ngày phải chia tay cũng là lúc chúng tôi nhận ra thời gian đã không thể quay lại. Ngày về, các em nhỏ lên chia tay các anh chị tình nguyện - người mà chúng gọi là “thầy, cô”. Quyến luyến càng thêm quyến luyến, chúng tôi cảm thấy mình đã là gì đó quan trọng ở nơi này. Còn nhớ lời của chị Bí thư xã Đoàn nói với chúng tôi trước khi ra về: “Năm sau tình nguyện lại về Đức Tín nhé!”. Mùa hè xanh là nơi cho tôi những kỷ niệm khắc ghi cùng năm tháng, được cùng các thầy cô, bà con và chiến sĩ hăng say trong lao động, những giọt mồ hôi, giọt nước mắt và cả máu (những lần bị thương trầy xước), cảm nhận được niềm vui sướng vỡ òa khi thấy được thành quả của mình.

Sẽ nhớ...

Tình đất, tình người nơi đây…

Những điều đơn giản nhất hằng ngày nhất mà các thành viên trong đội tình nguyện đã cùng trải qua cùng sống chung với nhau, nhớ những ngày lang thang ghi lại những khoảnh khắc yên bình làng quê, những ngày mưa tầm tã đi trong mưa để cảm nhận sự ướt át, cái lạnh buốt khi hết mưa và gió tràn về và hơn hết để cảm nhận được trái tim mình vẫn đang còn ấm nóng và đang rực cháy nhiệt huyết của tuổi đôi mươi, đi và làm, đi và trải nghiệm, đi và cống hiến. Những buổi rong ruổi 5 cây số dưới trời nắng như đổ lửa để đến với những căn nhà còn thiếu che mưa, che nắng, còn những đường lầy lội, những ngày nắng mưa, đôi tay như bỏng rát vì cầm cuốc, xẻng….Vị ngọt của nước dừa, nồng của rượu, đắng của nước mắt, mạn chát mồ hôi....

Và cuộc đời là những chuyến đi.... Mùa hè xanh là cái nôi và là bước đệm trưởng thành để tiếp tục những chuyến đi tình nguyện của tuổi trẻ đôi mươi. Mùa hè xanh 2015 thực sự là một mùa hè thành công với chúng tôi – những ngày hè xanh ý nghĩa cùng nhau góp phần xây dựng quê hương đất nước. Hy vọng các bạn cũng sẽ có cơ hội trải qua những mùa hè như thế.


Các tin khác

TIN CÁC ĐOÀN TRỰC THUỘC

Mùa hè xanh - Những kỷ niệm còn mãi

Tự hào khi khoác trên mình màu áo xanh tình nguyện và cũng thật may mắn khi được sống và trải nghiệm Mùa hè xanh. Chuyến tình nguyện đã kết thúc nhưng đó sẽ là quãng thời gian không thể nào quên, là những kỷ niệm còn mãi của những trái tim tình nguyện của chúng tôi.

 

Dạy học cho các em thiếu nhi

“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở.

 Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”.

(Chế Lan Viên)

Mỗi mùa chiến dịch đi qua là biết bao thương nhớ, tình cảm còn đọng lại trong lòng mỗi người dân, mỗi chiến sĩ tình nguyện trường Cao đẳng Cộng đồng Bình Thuận. Để rồi khi trở về với những bộn bề cuộc sống, với công việc, học tập, lại chợt nhớ về mùa hè đã qua, suy ngẫm và hồi tưởng, để thấy yêu, thấy nhớ, thấy thương và hơn hết cảm thấy bản thân trưởng thành hơn trong suy nghĩ và hành động.

 

Hôm nay, tôi thức dậy lúc 5h10, vẫn khung giờ quen thuộc ấy nhưng mọi thứ xung quanh đã thay đổi. Không còn phải thức dậy hậu cần lúc sáng sớm, không còn phải làm những thủ tục trước khi ăn cơm, không còn không khí hối hả chuẩn bị bữa ăn cho cả đội, không còn hình ảnh 30 con người cùng quây quần trong bữa ăn. Thấy trống vắng và nhớ quá những khoảnh khắc ấy!

Tôi nhớ ngày đầu đặt chân lên mảnh đất Đức Tín, huyện Đức Linh còn nhiều bỡ ngỡ với không gian và con người nơi đây. 10h30 chuyến xe đưa chúng tôi đến Trường trung học cơ sở Đức Tín - nơi chúng tôi được sắp xếp ăn, ở trong những ngày tình nguyện. Mọi thứ mới mẻ, 30 con người tự giác bảo nhau cùng dọn dẹp, nấu nướng cho bữa ăn đầu tiên của chúng tôi tại xứ lạ.

 

Những ngày đầu có bao nhiêu thứ gọi là “lần đầu tiên” với tôi: lần đầu tiên lo cơm nước cho 30 con người, lần đầu tiên làm thủ tục trước khi ăn, lần đầu tiên được dạy học cho mấy chục em nhỏ... Tôi cảm thấy bỡ ngỡ vô cùng như mình đang đi khám phá một cái gì đó hoàn toàn mới, đôi khi lại thấy đây giống như một doanh trại quân đội vì mọi thứ đều quá giờ giấc và kỷ luật. Nói thật, tôi đã hơi hoang mang, nhưng chỉ 2 - 3 ngày sau là tôi có thể thích nghi và tự tin mình sẽ sống tốt với tập thể này.

Dạy học là một trong những nội dung công việc chính của chúng tôi ở đây - một công việc mà trước nay tôi luôn trân trọng và tôn kính bởi chính tôi cũng đang là một giáo sinh của nghành sư phạm. Tôi luôn trân trọng và yêu quý cái nghề mà tôi đang theo vì với tôi hai từ “thầy, cô” thiêng liêng lắm. Tôi đã rất lo lắng cho buổi dạy đầu tiên, tôi không biết mình phải nói gì để bắt đầu với lũ trẻ, không biết làm sao có thể kiểm soát một lớp học mấy chục học sinh trải đều tất cả các khối lớp. Nhưng mọi chuyện không quá khó khăn như tôi tưởng tượng, các em nhỏ rất đáng yêu và dễ bắt chuyện. Buổi học của chúng tôi khá suôn sẻ, các em chăm học và chơi cũng nhiệt tình, các em kéo chúng tôi vào những trò chơi thời ấu thơ như nhảy dây, chơi “Ô ăn quan”, chơi keo…Các thành viên trong đội mặc dù nhận những nhiệm vụ khác nhau nhưng luôn quan tâm và không ngừng động viên tôi, trao đổi với nhau để tìm ra cách dạy tốt nhất, cách tư duy hay giúp các em tiếp thu bài giảng một cách hiệu quả.

15 ngày nơi tại địa bàn xã Đức Tín, được tham gia vào các hoạt động giúp đỡ người dân cũng khiến chúng tôi thấy hết sức ý nghĩa. Từ làm đường, dọn vệ sinh môi trường, nạo vét kênh mương, làm đường giao thông nông thôn. Dù còn nhiều bỡ ngỡ nhưng chúng tôi ai nấy đều cố gắng và nhiệt tình với công việc. Vất vả là thế nhưng chúng tôi đều thấy vui khi được hòa mình với cuộc sống nơi đây, khi được chung tay cùng bà con phát triển kinh tế, xây dựng nông thôn mới.

Trong chúng tôi có những bạn đây là lần đầu tiên cầm đến cái cuốc, cái xẻng, lần đầu tiên phải đi xới cỏ, cuốc đất… nên nhiều lúc vụng về lắm. Nhiều khi phải đi bộ hàng cây số dưới cái nắng nóng hay những cơn mưa bất chợt của mùa hè, chúng tôi vẫn có thể bước đi với nụ cười trên môi. Có khi mồ hôi đầm đìa, mệt mỏi, nhưng chúng tôi thấy ấm lòng vô cùng khi nhận được những lời thăm hỏi ấm áp của bà con, những chùm nhãn, những quả chôm chôm, trái mít hay đơn giản là những cốc nước bà con mang cho chúng tôi. Tất cả, chỉ một chữ “tình” - thấy trân trọng lắm những giây phút ấy.

Ngày qua ngày, chúng tôi với sự nhiệt huyết của sức trẻ, với khát khao đem tri thức và sức mình đến giúp đỡ các vùng quê còn khó khăn, luôn vững tin và cùng nhau bước đi dù chuyến hành trình phía trước vẫn còn nhiều vất vả. Càng những ngày cuối của cuộc hành trình, chúng tôi càng thân thiết và thấy quý trọng nhau hơn. Và rồi những ngày chiến dịch này đã dạy cho tôi những bài học mà chẳng trường lớp nào có cả. Một mùa hè tình nguyện, tôi được tiếp xúc với nhiều thành phần, nhiều con người, gần dân, gần bà con, gần công trình, phần việc, gần chiến sĩ hơn bao giờ hết... đủ để “hiểu”, để “yêu”, để “tự hào” về Mùa hè tình nguyện.

Mùa hè xanh cho tôi những người bạn mới, những người em, người thầy, dạy tôi cái trân trọng và gìn giữ những mối quan hệ bạn bè, dạy tôi biết cho đi nhiều để được nhận lại yêu thương.

Mùa hè xanh dạy tôi cách giải quyết những mâu thuẫn, những khó khăn, những hiểu lầm rắc rối …

Ngày phải chia tay cũng là lúc chúng tôi nhận ra thời gian đã không thể quay lại. Ngày về, các em nhỏ lên chia tay các anh chị tình nguyện - người mà chúng gọi là “thầy, cô”. Quyến luyến càng thêm quyến luyến, chúng tôi cảm thấy mình đã là gì đó quan trọng ở nơi này. Còn nhớ lời của chị Bí thư xã Đoàn nói với chúng tôi trước khi ra về: “Năm sau tình nguyện lại về Đức Tín nhé!”. Mùa hè xanh là nơi cho tôi những kỷ niệm khắc ghi cùng năm tháng, được cùng các thầy cô, bà con và chiến sĩ hăng say trong lao động, những giọt mồ hôi, giọt nước mắt và cả máu (những lần bị thương trầy xước), cảm nhận được niềm vui sướng vỡ òa khi thấy được thành quả của mình.

Sẽ nhớ...

Tình đất, tình người nơi đây…

Những điều đơn giản nhất hằng ngày nhất mà các thành viên trong đội tình nguyện đã cùng trải qua cùng sống chung với nhau, nhớ những ngày lang thang ghi lại những khoảnh khắc yên bình làng quê, những ngày mưa tầm tã đi trong mưa để cảm nhận sự ướt át, cái lạnh buốt khi hết mưa và gió tràn về và hơn hết để cảm nhận được trái tim mình vẫn đang còn ấm nóng và đang rực cháy nhiệt huyết của tuổi đôi mươi, đi và làm, đi và trải nghiệm, đi và cống hiến. Những buổi rong ruổi 5 cây số dưới trời nắng như đổ lửa để đến với những căn nhà còn thiếu che mưa, che nắng, còn những đường lầy lội, những ngày nắng mưa, đôi tay như bỏng rát vì cầm cuốc, xẻng….Vị ngọt của nước dừa, nồng của rượu, đắng của nước mắt, mạn chát mồ hôi....

Và cuộc đời là những chuyến đi.... Mùa hè xanh là cái nôi và là bước đệm trưởng thành để tiếp tục những chuyến đi tình nguyện của tuổi trẻ đôi mươi. Mùa hè xanh 2015 thực sự là một mùa hè thành công với chúng tôi – những ngày hè xanh ý nghĩa cùng nhau góp phần xây dựng quê hương đất nước. Hy vọng các bạn cũng sẽ có cơ hội trải qua những mùa hè như thế.


Các tin khác

Các Huyện, Thị, Thành Đoàn

Mùa hè xanh - Những kỷ niệm còn mãi

Tự hào khi khoác trên mình màu áo xanh tình nguyện và cũng thật may mắn khi được sống và trải nghiệm Mùa hè xanh. Chuyến tình nguyện đã kết thúc nhưng đó sẽ là quãng thời gian không thể nào quên, là những kỷ niệm còn mãi của những trái tim tình nguyện của chúng tôi.

 

Dạy học cho các em thiếu nhi

“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở.

 Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”.

(Chế Lan Viên)

Mỗi mùa chiến dịch đi qua là biết bao thương nhớ, tình cảm còn đọng lại trong lòng mỗi người dân, mỗi chiến sĩ tình nguyện trường Cao đẳng Cộng đồng Bình Thuận. Để rồi khi trở về với những bộn bề cuộc sống, với công việc, học tập, lại chợt nhớ về mùa hè đã qua, suy ngẫm và hồi tưởng, để thấy yêu, thấy nhớ, thấy thương và hơn hết cảm thấy bản thân trưởng thành hơn trong suy nghĩ và hành động.

 

Hôm nay, tôi thức dậy lúc 5h10, vẫn khung giờ quen thuộc ấy nhưng mọi thứ xung quanh đã thay đổi. Không còn phải thức dậy hậu cần lúc sáng sớm, không còn phải làm những thủ tục trước khi ăn cơm, không còn không khí hối hả chuẩn bị bữa ăn cho cả đội, không còn hình ảnh 30 con người cùng quây quần trong bữa ăn. Thấy trống vắng và nhớ quá những khoảnh khắc ấy!

Tôi nhớ ngày đầu đặt chân lên mảnh đất Đức Tín, huyện Đức Linh còn nhiều bỡ ngỡ với không gian và con người nơi đây. 10h30 chuyến xe đưa chúng tôi đến Trường trung học cơ sở Đức Tín - nơi chúng tôi được sắp xếp ăn, ở trong những ngày tình nguyện. Mọi thứ mới mẻ, 30 con người tự giác bảo nhau cùng dọn dẹp, nấu nướng cho bữa ăn đầu tiên của chúng tôi tại xứ lạ.

 

Những ngày đầu có bao nhiêu thứ gọi là “lần đầu tiên” với tôi: lần đầu tiên lo cơm nước cho 30 con người, lần đầu tiên làm thủ tục trước khi ăn, lần đầu tiên được dạy học cho mấy chục em nhỏ... Tôi cảm thấy bỡ ngỡ vô cùng như mình đang đi khám phá một cái gì đó hoàn toàn mới, đôi khi lại thấy đây giống như một doanh trại quân đội vì mọi thứ đều quá giờ giấc và kỷ luật. Nói thật, tôi đã hơi hoang mang, nhưng chỉ 2 - 3 ngày sau là tôi có thể thích nghi và tự tin mình sẽ sống tốt với tập thể này.

Dạy học là một trong những nội dung công việc chính của chúng tôi ở đây - một công việc mà trước nay tôi luôn trân trọng và tôn kính bởi chính tôi cũng đang là một giáo sinh của nghành sư phạm. Tôi luôn trân trọng và yêu quý cái nghề mà tôi đang theo vì với tôi hai từ “thầy, cô” thiêng liêng lắm. Tôi đã rất lo lắng cho buổi dạy đầu tiên, tôi không biết mình phải nói gì để bắt đầu với lũ trẻ, không biết làm sao có thể kiểm soát một lớp học mấy chục học sinh trải đều tất cả các khối lớp. Nhưng mọi chuyện không quá khó khăn như tôi tưởng tượng, các em nhỏ rất đáng yêu và dễ bắt chuyện. Buổi học của chúng tôi khá suôn sẻ, các em chăm học và chơi cũng nhiệt tình, các em kéo chúng tôi vào những trò chơi thời ấu thơ như nhảy dây, chơi “Ô ăn quan”, chơi keo…Các thành viên trong đội mặc dù nhận những nhiệm vụ khác nhau nhưng luôn quan tâm và không ngừng động viên tôi, trao đổi với nhau để tìm ra cách dạy tốt nhất, cách tư duy hay giúp các em tiếp thu bài giảng một cách hiệu quả.

15 ngày nơi tại địa bàn xã Đức Tín, được tham gia vào các hoạt động giúp đỡ người dân cũng khiến chúng tôi thấy hết sức ý nghĩa. Từ làm đường, dọn vệ sinh môi trường, nạo vét kênh mương, làm đường giao thông nông thôn. Dù còn nhiều bỡ ngỡ nhưng chúng tôi ai nấy đều cố gắng và nhiệt tình với công việc. Vất vả là thế nhưng chúng tôi đều thấy vui khi được hòa mình với cuộc sống nơi đây, khi được chung tay cùng bà con phát triển kinh tế, xây dựng nông thôn mới.

Trong chúng tôi có những bạn đây là lần đầu tiên cầm đến cái cuốc, cái xẻng, lần đầu tiên phải đi xới cỏ, cuốc đất… nên nhiều lúc vụng về lắm. Nhiều khi phải đi bộ hàng cây số dưới cái nắng nóng hay những cơn mưa bất chợt của mùa hè, chúng tôi vẫn có thể bước đi với nụ cười trên môi. Có khi mồ hôi đầm đìa, mệt mỏi, nhưng chúng tôi thấy ấm lòng vô cùng khi nhận được những lời thăm hỏi ấm áp của bà con, những chùm nhãn, những quả chôm chôm, trái mít hay đơn giản là những cốc nước bà con mang cho chúng tôi. Tất cả, chỉ một chữ “tình” - thấy trân trọng lắm những giây phút ấy.

Ngày qua ngày, chúng tôi với sự nhiệt huyết của sức trẻ, với khát khao đem tri thức và sức mình đến giúp đỡ các vùng quê còn khó khăn, luôn vững tin và cùng nhau bước đi dù chuyến hành trình phía trước vẫn còn nhiều vất vả. Càng những ngày cuối của cuộc hành trình, chúng tôi càng thân thiết và thấy quý trọng nhau hơn. Và rồi những ngày chiến dịch này đã dạy cho tôi những bài học mà chẳng trường lớp nào có cả. Một mùa hè tình nguyện, tôi được tiếp xúc với nhiều thành phần, nhiều con người, gần dân, gần bà con, gần công trình, phần việc, gần chiến sĩ hơn bao giờ hết... đủ để “hiểu”, để “yêu”, để “tự hào” về Mùa hè tình nguyện.

Mùa hè xanh cho tôi những người bạn mới, những người em, người thầy, dạy tôi cái trân trọng và gìn giữ những mối quan hệ bạn bè, dạy tôi biết cho đi nhiều để được nhận lại yêu thương.

Mùa hè xanh dạy tôi cách giải quyết những mâu thuẫn, những khó khăn, những hiểu lầm rắc rối …

Ngày phải chia tay cũng là lúc chúng tôi nhận ra thời gian đã không thể quay lại. Ngày về, các em nhỏ lên chia tay các anh chị tình nguyện - người mà chúng gọi là “thầy, cô”. Quyến luyến càng thêm quyến luyến, chúng tôi cảm thấy mình đã là gì đó quan trọng ở nơi này. Còn nhớ lời của chị Bí thư xã Đoàn nói với chúng tôi trước khi ra về: “Năm sau tình nguyện lại về Đức Tín nhé!”. Mùa hè xanh là nơi cho tôi những kỷ niệm khắc ghi cùng năm tháng, được cùng các thầy cô, bà con và chiến sĩ hăng say trong lao động, những giọt mồ hôi, giọt nước mắt và cả máu (những lần bị thương trầy xước), cảm nhận được niềm vui sướng vỡ òa khi thấy được thành quả của mình.

Sẽ nhớ...

Tình đất, tình người nơi đây…

Những điều đơn giản nhất hằng ngày nhất mà các thành viên trong đội tình nguyện đã cùng trải qua cùng sống chung với nhau, nhớ những ngày lang thang ghi lại những khoảnh khắc yên bình làng quê, những ngày mưa tầm tã đi trong mưa để cảm nhận sự ướt át, cái lạnh buốt khi hết mưa và gió tràn về và hơn hết để cảm nhận được trái tim mình vẫn đang còn ấm nóng và đang rực cháy nhiệt huyết của tuổi đôi mươi, đi và làm, đi và trải nghiệm, đi và cống hiến. Những buổi rong ruổi 5 cây số dưới trời nắng như đổ lửa để đến với những căn nhà còn thiếu che mưa, che nắng, còn những đường lầy lội, những ngày nắng mưa, đôi tay như bỏng rát vì cầm cuốc, xẻng….Vị ngọt của nước dừa, nồng của rượu, đắng của nước mắt, mạn chát mồ hôi....

Và cuộc đời là những chuyến đi.... Mùa hè xanh là cái nôi và là bước đệm trưởng thành để tiếp tục những chuyến đi tình nguyện của tuổi trẻ đôi mươi. Mùa hè xanh 2015 thực sự là một mùa hè thành công với chúng tôi – những ngày hè xanh ý nghĩa cùng nhau góp phần xây dựng quê hương đất nước. Hy vọng các bạn cũng sẽ có cơ hội trải qua những mùa hè như thế.


Các tin khác